Truyện sex học sinh:
Thầy giáo lớp nữ sinhđể trả lời câu hỏi vừa rồi của Deborah Arsdale : "Nhưng tiền không phải là tất cả, chưa chắc mua được những thứ đẹp ?" thầy hỏi, ánh lên nụ cười hàm chứa, cố tình giữ nguyên khuôn mặt tươi tắn về phía nàng . "Em không bao giờ được biết đến những thứ đắc tiền đo,? thầy. Bởi vì em không có gì cả !, nhà em không khá giả mấỵ" Nàng như nétránh ánh mắt hoắc sáng của thầy, và cả hai cùng cười . "Thật ra, phần lớn em tiêu xài trên việc mua sắm," nàng tiếp tục, "Như bộ áo em đang mặc đây . Thầy cóthích bộ áo này không ? Em cố tình mua để mặc tối đêm nay ..." và nàng tự tiện xoay vòng trước mặtthầy làm cho chiếc váy xòe ra, khoe hết cặp chân thon dài . Nàng nói tiếp trong lúc tiếp tục xoay tròn:"Loại vải này bằng thứ lụa tốt của thập niên ? 50s. Em mua nó hồituần qua ở một tiệm trên đường Amsterdam . Bà già giàu ở khu đó có hàng lố áo quần cũ nhưng hãy còn mới tinh . Cách đây vài tuần, em mua được một cái áođính hạt chuổi chỉ có $7 thôi !" Nàng mỉm cười và chớp mắt vớivẻ ngây ngô của cô nữ sinh vừa mới lớn . "À, nhìn đẹp lắm," thầyđáp, với vẻ mặt tươi vui, dù thầy thích cái loại áo ngủ hơn kìa; thầy tiếp tục, "Sao chúng ta không vào phòng khách đi, không khí ở đó sẽ thích hợp cho cuộc đối thoại thân mật hơn." và thầy hướng dẫn nàng, một lần nữa vịnh hờ trên cùi chõ khi đưa tay quàng ngang hông nàng, và cả hai bước đều vào giữa phòng lớn. Phía Tây căn phòng là cửa sổ cao từ dưới đất tới trần nhà, và nhìn ra khung cảnh màn đêm trên sông Hudson . Phía Bắc là khung cảnh chiếc cầu George Washingtonvới dãy đèn chuổi chớp tắt giăng theo đường vòng cung tỏasáng thành một viền cong. Xa hơn về phía Nam là bãi tàu, được thắpsáng bằng loại đèn thủy ngân màu xanh trắng . Phía trên bến sônglà tòa nhà Palisades với đèn đuôi đỏ và đèn đầu trắng lắc lư êm ả dưới xa lộ miền Tây , tạo thành một chuổi hạt trai lấp lánh nới rộng công viên bên bờ sông chảy dài theo con nước Hudson . Đó là một trong những cảnh đẹp nhất ở Manhattan này! Nàng Arsdale đặt bóp xuống bàn, hướng về cửa sổ và chiêm ngưỡng cảnh vật về đêm thật là êm dịu tình tứ. "Thật đẹp quá!," nàng thỏ thẻ, và cảm giác một bàn tay đã ở trên vai nàng . Thầy hành động và biến chuyển lẹ làng theo con mồi, nhưng vẫn dè chừng theo bản năng và thầy đã làm đúng . Cô nàng từ từ xoay lại và đưa mắt nhìn lên . Đôi mắt nai chớp nhiều lần, và nàng nói :"Ồ, em biết rồi . Vậy là không có ai ở đây và sẽ tới đây cho cuộc thảo luận nà y, hả ?" và nàng mỉmcười đồng tình cho câu nói đó."Phải, Deborah. Em là một cô gái hiểu biết . Có lẽ thứ Năm tới sẽ có người tới học, hôm nay thì không cần nữa khi chỉ còn có đôi ta" Thầy trả lời, gần như mỉm cười giả dối . Nụ cười đồng lõa của nàng Deborah Arsdale gần như rộng hơn cả của thầy: "Ồ, chuyện đó có sao đâu, thầy . Không có ai ở đây thì càng tốt. Sẽ tiện hơn để cho thầy cụ thể truyền đạt kiến thức cho em, hả? Có lẽ chính tả của em dở và ngữpháp thì kém, nhưng em biết cố gắng chìu ý thầy." Nàng hất nhẹ mái tóc vàng mật sang bên và tiếp tục mỉm cười hơi quyến rũ, và bây giờ không còn chút nào nét thơ ngây như trước . Nàng nói tiếp trong khi thầy ngớ người ra nhìn nàng đắm đuối: "Em biết học phụ đạo sẽ giúp em như thế nào," nàng tiếp tục, nhíu cặp chân mày ra vẻ chú tâm đề cặp tới vấn đề, "Em đã học nhiều như vậy rồi, từ khi mà em nhập học cách đây hai năm. Thầy có thể hỏi giáo sư Arbuckle, ban giám hiệutrường, ông ta là người thầy phụ đạo đầu tiên và là người rất hài lòng về khả năng đáp ứng của em , hay là thầy Samuels, phụ tá của thầy, thầy ta là ngườicuối cùng tận tình chiếu cố đến em. Vậy chứ thầy nghĩ em làm sao vào học được trường này chứ ? Và học lớp thầy nữa ? Nếu không có học phụ đạo ở các thầy biết yêu trò như thế thì điểm học bạ của em chắc chỉ còn hạng bét và không thể lên lớp được. Nhưng giờ đây em có điểm học tập loại khá, và em hy vọng sẽ khá hơn khi học xong lớp của thầy, sau khi đáp ứng sựđòi hỏi ở thầy" và nói thế thì nàng đưa hai tay cao lên ra phía sau lưng và từ từ kéo phẹt-ma-tuya xuống; cùng lúc cởi bỏ đôi giày ."Em không làm cho thầy hài lòng về bài luận văn, nhưng chắc rằng sẽ thỏa mãn những chuyện khác cho thầy . . ." Trong vòng giây lát, cô nàng đứng trước mặt vị giáo viên, chỉ còn lại quần áo lót bé téo vải lưới vừa ôm sát vào thân hình hoàn mỹ, đưa đôi mắt gợi tình về phía thầy . Thầy không thể tưởng chuyện thầy dự tính trong đầu lại có kết quả suông sẻ đến thế . Tại sao , ngay cả thầy không cần tốn chút nước miếng nào để dụ dỗ, hỏi han về gia thế, học hành, sở thích của nàng chi cả mà cũng có thể đạt được mục đích . Thầy cũng không cần phải nói nới cô nàng về bài luận ngữ nữa. Nàng nữ sinh cũng không cần mất thời giờ đi thẳng vào mục tiêu. Thế thìcũng tiện cho thầy chứ thầy cứ ngỡ rằng bất cứ cô nữ sinh văn khoa nào cũng lý thuyết , luân lý hoặc văn học dài dòng cả ít nhất vài ba tiếng đồng hồ trước khi cởi áo . Và thường khi phải mất thêm nhiều thì giờ mới lột luôn được quần lót của họ . Chuyện đó cũng còn tùy là họ làm bài tệ đến cỡ nào, nếu quá tệ thì họ càng có chiều hướng dang chân lẹ làng hơn cho thầy chen vào nằm giữa. "Nè, . . . từ nay thầy gọiem là Deborah cho thân mật nhe ? Từ khi chúng ta thấu hiểu với nhau nhiều, thầy đề nghị chúngnên tìm một chỗ nào tiện lợi hơn, êm ái hơn" và không cần phải nói rõ thầy lại dắt tay nàng?cùng hướng về phòng ngủ, tiện tay lấy luôn hai ly Armagnac rót ra hai ly, một đưa cho cô nàng . "Gọi em là Debbi thì càng hay," nàng đáp khi thầy hướng nàng theo ngang qua phòng sách, "Thầy nghĩ thầy sẽ quen gọi em là Debbi thôi . . ." và chợt thầy thắc mắc là cô nàng muốn làm điều chi mà sao tỏ ra thân thiết lạ lùng, một cảm giác nguy hại chợt đến với thầy lần nữa . Có phải nàng cố tình gày bẫy thầy ? Nếu là thực sự, chắc nàng đã có chuẩn bị từ trước. Nhưng thay vì nghi kỵ nữa thì thầy lại đáp, "Tốt lắm, thầy gọi em là Debbi ." Thầy ngồi lên giường, ngốp ly Brandy, cùng lúc cô nàng Deborah Arsdale đứng trước mặt, ly rượu khẻ rung trong đôi tay là mặt nước khẽ sóng sánh, nâng tới ngang mặt . Cô nàng nhìn thầy xuyên qua ly rượu đầy với sắc vàng lắc lư . "Thầy có muốn em cởi đồ cho thầy hay là thầy muốn cởi cho em ?" nàng kích gợi hỏi trực tiếp, rồi hốp một ngụm rượu mạnh, nuốt nhẹ nhàng qua cuống họng, liếm nhẹ đầu môi, và nhìn thẳng vào thầy chẳng ngại ngùng chi. Thấy thầy bắt đầu mê hồn, nàng nhướn mày cao lên và cuốn chiếc lưỡi tròn quanh chiếc môi dưới liếm đi giọt rượu còn đọng . Bây giờ vị giáo viên thực sự không còn màng tới chuyện ai cởi cho ai nữa, sao cũng xong . Chỉ là điều là thầy còn muốn mặc vest và cà vạt cho tới khi nàng chỉ còn lại chiếc coóc-xê và sì líp hoặc trần trụi, thế thì thầy thấy yên tâm hơn, và có vẻ thầy sẽ đượctự chủ hơn, chủ động hơn . Khi nàng tiên kiều diễm đã trần tục trước mặt thầy, dùng mười đầu ngón tay thầy bắt đầu bay nhảy trên thân thể của cô nữ sinh tinh khiết cho tới khấc đê mê, thì thầy ngưng lại tiến về phòng thay đồ, trút bỏ bộ áo và trở lại trong bộ áo sang trọng Viyella, và bắt đầu cởi bỏ chiếc quần lót của nàng, và cởi bỏ quần áo thầy, đẩy nàng lên giường và cởi . . . sâu vào trong người cô nàng. Nếu thầy thực thi đúng phương pháp, thì bất cứ ai chắc đã tiết dục lênh láng ướt như chuột lột, trơn tru gần như không còn sự mà sát nào bao quanh cơ quan sinh dục to lớn của thầy, và sẽ luôn luôn phún ra một tràng rên rỉ mỗi khi thầy dập mạnh vào tận bên trong, lên cao cả kinh háng, có khi còn cao hơn nữa, mà chỉ còn có ngõ?cụt của tử cung mới có thể rào cản nổi . Nhưng đêm nay thầy có nhã hứng khác, thế là thầy trả lời, "Bất cứ gì mà em muốn, em cưng !" Cầm lấy ly rượu, cô nàng vội vã cạn ly Brandy và đặt lên bàn . Nàng bèn tiếp tới trước mặt thầy biểu diễn màn thoát y ngoạn mục như con rắn múa may trước vũ điệu của Ấn sáo, và cuối cùng là đôi vớlưới được tuốt ra khỏi, dùng đầu ngón chân kẹp lấy và hất tung vào phía góc phòng. Hoàn toàn trần trụi như lúc sơ sinh, nàng trơtrẽn kỳ ảo nhảy múa trước mặtngười thầy lúc này chỉ còn chết trân, không chớp mắt. Bây giờ thầy bắt đầu thở mạnh hơn khingắm nhìn tòa bạch ốc với đám rêu vàng lún phún, như vải râu củatrái bắp chín. Thầy muốn suồng sả lao vào sát bên ngắm nhìn cho thỏa đĩ nhưng chưa kịp làm thế thì nàng như con mèo nhõng nhẽo trợt sát đến bên thầy đứng gần đến nổi thầy còn cảm giác được hơi nóng của nàng phát sinh từ hàng triệu lỗ chân lông đang thoát hơi dục. Thầy bỗng chợt lạc lõng giữa biển cát sa mạc khát khao một ngụm nước mát và không còn tự chủ được bản năng, hối hả lao vào giữa hai đùi nàng để uống cạn giếng thạch tức hồng.Deborah mênh mang chìm đắm trong dục lạc với mỗi cái vuốt hốt sạch nước từ trong người tiết ra . Hai tay nàng lại banh rộng nắm lấy tóc thầy xé mạnh vào trong, thầy vật vã điên cuồng bấu lấy ngực nàng bóp mạnh. Nàng thét to sung sướng và đau đớn, chợt ngồi dậy xô ngã người thầy ngang và sục sạo tìm lấy dương vật tù tội của thầy để giải thoát trong miệng. Phối hợp điêu luyện với sự liếm mút, bàn tay nàng xoáy quanh nơi ngọc hành làm phút chốc thầy phải van lơn , "Debbi, đừng để cho thầy xuất tinh. Thầy muốn để giành làm tình." Deborah dâm loạn vứt hết áo quần quỳ mọp xuống như một nữ nô chìa mông lên trời mời gọi thầy khống chế . Thầy hiên ngang mang lấy dương vật áp sát đến mông nàng thúc thẳng. Deborah phản trắc phải rú lên thống khổ dưới những làn roi thịt man rợt quất xối xã vào mông nàng. Nước mắt nàng rơi àoào xuống tận đáy nhưng không làm cho thầy một chút mủi may sát phạt nàng tơi tã . Sau đó, cô nàng Arsdale đã được thầy đưa đến tột đỉnh, chẳng những một mà hai lần bằng những thể thức tôi luyện của thầy , và bây giờ tới lượt thầy, sau khi trở lại phòng thay áo cất hết áo quần, thầy rút người lên giường, áp sát bụng sau lưng nàng . Từ đó thầy đi vào người nàng , với cơ quan sinh dục còn căng cứng chờ đợi sự giải thoát đã lâu . Cả hai trong tư thế "đôi muỗng chấp sau" nẩy mình theo nhịp . Rồi thầy đẩy nàng ngửa ra, cởi trên người nàng, cắm sâu vô tận cùng, chỉ sau nửa giờ nàng gần như phát điên vì cơn tột đỉnh thì thầy lật nàng trở lại cho cởi lên mình thầy và đôi tay thầy không ngừng nắn bóp lên vú làm cho cổ nàng ngửa cao, mắt nhắm hờ, mặt ngước lên trần mà chỉ còn thấy một màn sương mờ ảo . Rõ ràng là họ đã đạt được khoái cảm liên hoàn không dứt . . . nhưngchuyện gì đó có lẽ hơi kỳ lạ : thầy không thể nào mà không để ý tới cái cảm giác tuyệt đỉnh kia lại đi xa hơn nữa kéo dài kéo mãi ?sướng hơn nhiều so với trước kia, và thay vì gục ngã kiệt sức thì thầy lại tiếp tục và tiếp tục, giương cao dương vật như đưa thẳng vào một thế giới kỳ ảo phủ đầy màn mây trắng mà đoán rằng chuyện gì đó huyền biến khác thường . Thầy cứ bay lên cao như một cái vòng xe xoay tít con tạo không khả năng tự chủ và chỉ chờ đến phút vỡ vụn tan nát. Cái cảm giác tột cùng cứ tăng lên làm cho thầy tưởng chừng cơ thể con người không thể nào kham được tới mức đó, dần dà cảm giác đó hóa thành đau đớn, cứ như dùng lưỡi lam rạch nhẹ một đường giữa hai ngón tay chomáu rịn ra theo vết thương. Thìnhlình thầy lại cảm giác một sự rung chuyển trong bụng và một sự quặn thắt gắt gao ngay giữa kinh háng, hút mạnh lên đẩy hông thầy về phía trước . Cơ quan sinh dục thầy trở nên phình to ra hết cở để mở một con đường cho tia phóng cực mạnh bay thẳng ra ngoài xuyên qua bụng, lên ngực và xuyên vào da thầy, làm cho cảm giác như bị thiêu đốt . Cái giường bắt đầu xoay vòng, mạnh hơn nhanh hơn như vào sâu trong cái xoáy đen bất định, như bay vào trong quỹ đạo với hàng tỉ thiên thạch trắng phóng ào ào vào mặt . Và thầy có thể nghe tiếng thầy la hét bằng một giọng bổng của một người con gái; rồi tất cả đều trở thành ướt đầm vừa nóng mềm, chỉ mở ra một màu đen tối bao trùm như là ngọn đèn cây bị thổi tắt chỉ còn lại chút khói trắng bay lơ lững trong không khí đến khi tan biến và màn đen vẫn bao kín khắp chung quanh. Vào ngay phút cuối cùng trước khi bất t ĩnh, thầy tưởng rằng đang đi vão cõiniết bàn... Tuy nhiên, Malcolm Weatherby Covingtion đã không chết . Mà còn hơn thế nữa : thần chết đã chê bai thầy . Thầy đã sống lại, như là được tái sinh trên trái đất. Thầy nằm đó bất động chừng năm phút mà dường như vô tận, chợt tĩnh dậy khi cảm nhận một cái gì đó chậm rãi trơn ướt, dài ngoàn, hình ống nửa cứng nửa mềm từ từ rút ra khỏi bụng dưới thầy, từ trong một cái lỗ mới lạ ghê gớm đã hoen ướt . . . giữa hai đùi thầy, theo sau là một loạt tia phún trào ratrắng đục của tinh dịch tươm theo đường rãnh chạy dần xuống hậu môn của thầy và nhỏ xuống giường đọng lại thành vũng. Lúc đầu thầy tưởng rằngdương vật thầy quá tê cóng không phân biệt đâu là đâu, nhưng cảm giác hụt hẫng trống trải ở giữa háng dường như khơi động sự tò mò của thầy . Vì sự trống trải đó mà thầy ngốc đầu lên nhìn người đó , nhưng thật kinh ngạc để thấy trước mắt mình là một người giống hệt thầy như anh em sanh đôi. Người đó đang trần truồng, đầy lông và là đàn ông vừa mới thỏa mãn chuyện tình dục , thỏa mãn cho thầy, cho vị giáo sư Covingtion, bây giờ đang nằm ngủa lưng trên giường, dang cặpđùi trắng ngần của đàn bà rộngtênh hênh . Thực vậy : cặp đùi trắng nõn nà của thầy đã công án rằng thầy Covingtion đã biến thành một người đàn bà . Và nếu người kia đã biến thành thầy, thì thầy cũng đã biến thế thành Deborah van Arsdale, ngay cả hai nút ruồi ở bên vú trái cũng chuyển qua ngay đúng chỗ không khác biệt gì. Thầy Conviton nâng cái đầu xinh đẹp của thầy lên và ngay liền đó cảm nhận một suốitóc óng ả màu vàng mật chảy dài qua đôi vai gầy gầy của thầy . Nhìn xuống dưới, thầy phát hiện ra hai bầu vú đã phình to ra với hai núm vẫn còn cương cứng bao quanh bởi đôi quầng vú chu vi 2 cm màu đỏ hồng . Thầy vội vã bật dậy theo bản năng ? cùi chõ chóng đất - để tìm kiếm cái gì ở bên dưới . Chỉ sớm sau khi thầy bật dậy và nhìn xuống, thầy thét to bằng giọng nữ khi đã thấy cái gì ở đó (và cái gì không còn đó): một cái nai bụng vun vun trơn mịn bóng nhẵn nằm giữa hai hông no tròn, chạy dài xuống đó là. . . một cái gò mu u lên lưa thưa những hàng lông mướt rượt màu vàng mật. Vì lông lưa thưa nên thầy có thể thấy được hai miếng thịt hồng hồng tách rời thành khoảng hổng giữa hai đùi của ông mà vừa rồi người đó, từ nơi này, vừa rút ra cái dương vật to lớn màu nâu sậm do lúc nảyma sát vào âm hộ quá nhiều . Quá kinh ngạc với những gì trước mắt, thầy vói tay xuống để chắcrằng cặp mắt thầy không hoa và .. . Trời ơi! Những ngón tay của thầy chạm vào vùng thung lũng hoen ướt mà thầy quá quen thuộckhi sờ mó đàn bà ? nhưng không aixa lạ hơn là của chính thầy, rành rành ra với cái cảm giác đụng chạm bằng những đầu ngón tay. Thật không nghi ngờ gì là thầy đang mò vào âm hộ . . . của thầy!!! Không! Không thể nào! Đây chỉ là ảo ảnh mà thôi : thầy không thểnào có cơ quan sinh dục của đàn bà được . . . Không! Thầy làm sao mà có ! Đầu óc thầy lẫn quẫn chỉ mấy lời mơ hồ đó nhưng bàn tay thì va chạm thực tế: thầy cố tình đẩy xa bàn tay ra khỏi đó như lỡ chạm vào lò nóng . Rồi thầy hít hơi thật sâu để thét to thêm lần nữa, nhưng người đó ?với hình dáng khuôn mặt của thầy? nhanh nhẹn dùng bàn tay đàn ông bóp chặt vào miệng thầy. Thầy liền bị khắc chế, cố tình chống chọi nhưng chỉ còn thấy nửa sức mạnh thôi ."À, hân hạnh trở lại, thầy!," người đó nói bằng giọng của thầy trầm ấm truyền cảm, "Tại sao thầy phải la? Thầy không phải thích ngắm thứđó sao ? Có lẽ thầy không nghĩ đó là thật ? Đây, xem nè, tại sao thầy không sờ thử nó lần nữa," và thầy ta dùng sức kéo bàn tay búpmăng nhỏ nhắn của thầy xuống và ấn nó mạnh vào bộ phận sinh dục mới của thầy, đẩy mấy ngón tay vào trong . Người đó cong cớn giễu cợt:"Nói cho thầy biết đi : Có phải như thật hay không ? Cái l... thật đó!" người đó hỏi, và buông tay của thầy ra, và bàn tay thầy cũng còn để nguyên trong vị trí. Không thể phát ra nửa lời, đôi mắt thầy Covington trợn trắng, như chỉ cặp mắt của con ngựa cái non sợ sệt khi nó bị sắp đặt chuyện gieo giống lần đầu tiên và khi thấy con ngựa đực giống to kềnh thúc sâu cái dương vật vào bờ đê của nó, thở khì qua xoang mũi , nguẩy đầu lên không gian . . .ngay cả cặp mắt thầy trắng bệt nhìn chăm chăm vào mọi thứ , nhưng cũng là khoảng không mờ ảo. Thầy chỉ dằn co thêm được vài phút trước khi một bàn tay mạnh bạo đặt lên miệng thầy đẩy ngược đầu xuống gối . Thầy cắn tay người đó và ngay đó cảm giác đau rát bởi cái tát tay vào mặt; đôi mắt to xanh lơ mới mẻ của thầy bỗng úa trào hàng lệ và thầy sụt sùi nức nở . Người đó nói thêm: "Nghe này, thầy Covingtion. Nghe cho thật kỹ đây . Bộ óc mới của thầy có thể có vấn đề chút xíu để hiểu, nhưng hãy cứ lắng nghe đã .""Thầy tưởng rằng tôi là Deborah van Arsdale sao . Thầy tưởng rằngtôi chỉ là một cô nữ sinh xinh đẹp cho thầy ?chơi? để đổi lấy điểm tốt sao, nhưng tôi thực ra không phải Deborah van Arsdale: Thầy mới là Deborah van Arsdale . Tôi là mụ phù thủy chính cống đây. Tôi sanh ra ở Anatolia cách đây gần 2000 năm và đã sống qua nhiều thế hệ với nhiều quốc giatrên thế giới . Thầy vừa trải qua điều mà chúng tôi thường gọi, bằng một danh từ đổi chác riêng biệt là . . . a . . . a . . . sự "hóa thân của giới tính". Chuyện này đối với tôi thật quá dễ dàng . Nhưng cho thầy thì có lẽ thầy phải chịu khó đó . Nhưng chẳng lo gì, vì thầy còn thật nhiều thời gian đểtìm hiểu ." Thầy Covintion lần nữa lại dằn co quyết liệt dưới sự không chế của người đó, nhưngvẫn không gặt hái kết quả gì . Cặp mắt ông dường như muốn lộn tròng lên tới đầu vì tức giận mà chẳng biết làm gì hơn là lắng nghe. Người đó nói tiếp: "Chừa chút hơi cho ấm bụng đi, thầy ơi! Dằn co nhau làm gì cho tốn sức? thầy chỉ là con nhỏ 20 tuổi ngờnghệch thôi, và không phải là chuyện nào thầy cũng làm đượchết . Nhưng ít ra thầy có quyền được gỉai thích . Chúng tôi ai cũng biết thầy, thấy không .?Chúng tôi? ở đây có nghĩa là Hiệp hội Phụ nữ Tối cao bí mật. Chúng tôi đã quan sát thầy từ lâu rồi . Hơn hai năm qua tôi đã chờ được ngày này để kết án thầy . Tội trạng thầy đã rành rành: một nữ sinh trẻ, nằm ngửa lưng ra cho người thầy kính mến thỏa mãn sinh lý để lấy điểm tốt . Thầy thích lắm chứ gì ? Và còn biếtbao nạn nhân khác đã bị thầy vùidập sinh lý ." Thầy Covingtion lắc đầu, đôi mắt xanh to mới mẻ vẫn còn tròn xoe và rưng rưng hai hàng lệ . "Gì đó ?" người đó nạt, bàn tay thầy ta cúp lại đàng sau mang tai, vờ như kẻ điếc, "Nói to lên, tôi không nghe được . Ồ, thầychưa biết hả ? Nè, hãy cho chính thầy một cơ hội . Thầy có thể ngạc nhiên tốt không chừng ." Thầy Covingtion gặp chuyện kinh dị bất ngờ quá nên không biết phải ứng xử thế nào, và chỉ có thể thu thập được ít lời từ người đó . Thầy không có quyền chọn lựa nào hết nên chỉ đành biết lắng nghe, và thế là mụ phù thủy lại tiếp tục: "Từ dữ kiện báo cáo cho biết thầy đã dụ dỗ tổng cộng 1003 người đàn bà từ 1975 đến nay, không tính luôn tôi . Vậy ra là 1004 . Thầy đã ngủ chung với đa số họ đã có ít nhất là một lần . Thật không ngờ là thầy đã làm cho 16 người trong số họ phải mang bầu và một phải tự tử sau khi phá thai . Chúng tôi nghĩ rằng hồ sơ của thầy quá nặng đáng phải bị trừng phạt . Người đó nhìn thầy phán quyết: "Vậy là vấn đề đã giải quyết : thầy sẽ giữ nguyên là Deborah van Arsdale cho tới khi thầyngủ với 1004 người đàn ông khác nhau và xem có thích hay không. Chúng tôi còn nghĩ rằng đó là sựtrừng trị nhẹ, vì nếu chúng tôi bắt thầy gánh luôn số lần thầy ngủ với 1004 người kia thì có lẽ thầy phải ngủ với đàn ông ít nhất là 7000 hoặc 8000 lần thì mới đủ . So ra thì thầy còn may mắn : thầy chỉ cần ngủ với mỗingười đàn ông một lần thôi . Ờ . .. dĩ nhiên thầy có thể ngủ với một người đàn ông hơn một lần nếu thầy không ngại và có thể thầy sẽ không ngại thiệt vì tính nết của cô nữ sinh có tên Deborah này, nhưng nó không được tính . "Rồi, sớm khi thầy đạt được số thu, thì thầy sẽ chuyển lại như cũ ? nếu thầy vẫn còn muốn làm giáo viên, nhưng nếu lỡ thầy bị mang thai thì thầy phải giữ nguyên làm Deborah van Arsdale mãi mãi cho tới chết. Dĩ nhiên, thầy càng chung chạ càng nhiều, thì càng sớm trở về nguyên hình của vị giáo sư kính mến. Vậy là trắng đen rõ ràng rồi đó , thầy phải cẩn thận từ nay đó . Nhưng đừng lo, thầy còn quá trẻ không có gì vội cả . Nên nhìn một cách khách quan chút." Mụ phụ thủy trông hình dạng của thầy ngừng lại để xem xét phản ứng của thầy . Thấy thầy giương to cặp mắt xanh sợ sệt không chớp nhìn thẳng vào mụ, dường như đã hiểu rõ, nên thầyta nói tiếp: "Và trong khi thầy thi hành số lượng gánh vác, tôi sẽ thế thầy dạy học và tôi sẽ làm trọn bổn phận . Tốt hơn hết là thầy đừng để tôi thế thầy quá lâu ? có thể tôi sẽ hủy hoại hình tượng của thầy bằng nhiều cách thức, nên thầy phải ráng sức hơn mới được . Hãy tính toán đi!: nếu ngủ với nhiều người khác nhau cùng một đêm, thì thầy sẽ hoàn thành sớm, chỉ có 3 năm thôi. . . còn nếu muốn sớm hơn nữa thì thầy phải làm thêm ca vào cuối tuần . Người đó ngừng nói nữa để cho mỗi lời nói của thầy ta ngấm sâu vào trong đầu thầy . Thầy ta không chắc rằng thầy đãsẵn sàng thực thi công việc đó, nhưng cũng vẫn muốn nói cho rõ: "Và sẵn đây, thực hành luôn với tôi, lúc nãy không tính và thầy vẫn còn phải ngủ đúng số là 1004. Nhưng tôi có thể sẵn lòng giảm bớt cho thầy một lần : chỉ như thầy thấy thích, chúng ta có thể làm ngay, và ngay cả nếu thầy không thích thì tôi có thể biến cho thầy đê mê vì với khả năng của tôi, càng lúc càng khá hơn sẽ làm cho thầy sung sướng... Không cầnnói thêm nữa, làm rồi thì thầy mới hiểu ." "Bây giờ, tôi sẽ lấy tay tôi ra khỏi miệng thầy nếu thầy hứa là sẽ không la hét . Và không được cắn tôi nữa . Thầy hứa không ? Người đó chờ sự phản ứng từ vị giáo viên và thầy gật cái đầu với mái tóc vàng mật xinh đẹp xác nhận . Người đó bèn rúttay về . Thầy bắt đầu nghẹn ngào, lắp bắp nói : "Ngươi . . . ngươi . . . ngươi không thể nào làm vậy được," thầy rít lên bằng giọng nữ, "Ngươi . . . ngươi sẽ không bao giờ được dung thứ đâu !" "Ồ, vậy sao ? Thầy sẽ tố cáo tôi là một con phù thủy sao ? Hoặc là một kẻ dụ dỗ học sinh sao ? Ngay cả nếu ai mà tin thầy đinữa, thầy cũng không nên đối xử tệ với bản thân thầy vậy chứ , thầy không thấy hay sao ? Và thầy không nghĩ rằng thầy sẽ trở lại làm vị giáo sự văn khoa trong thân thể của Deborah van Arsdale chứ ? Thầy sẽ luôn nhớ rằng thầy là ai và là gì (đó là một phần của sự trừng phạt), nhưngchỉ trong vòng 1 hoặc 2 tiếng nữa thì thầy sẽ tuyệt nhiên không còn biết bất cứ thứ gì trong văn học thế kỷ 18 nữa ? thầy có lẽ đã quên gần hết rồi . Đây, cho phép tôi dẫn chứng: Hãy kể tiểu sử của bài luận ngữ của chính thầy viết xem . Ai cũng biết về ông ta cả mà giờ đây chỉ có thầy mới không biết. Kể đi, kể xem có được chăng!" Mụ phụ thủy ngồi ngửa ra, xếp tay và chờ đợi. Thầy nhìn lên trần và cố gắng nhớ lại : "Bài luận ngữ của Covington . . . hừm m m . . . là người sáng chế ra phấn dồi em bé ? Tại sao ông ta lại có tiểu sử chứ ?" thầy tự hỏi, nhìn ngơ ngác với cặp mắt mở to đơn sơ và ngây ngô . Người đó dè biễu: "Không phải Covington, thầy à . . . trong thế kỹ 18 làm gì có Covington biết sáng chế ra phấn dồi . Họ của bác sĩ đó là Boswell, chẳng lẽ thầy cũng không nhớ ra . Thầy xem, thầy đã có bộ óc của Deborah van Arsdale rồi, chứ không riêng gì thân thể . Hãy viết thử đoạn văn đơn giản nhất xem ? coi thầy viết có đúng chính tả và cú pháp câu văn không . Thầy không viết được nữa rồi . Kể luôn khi ký tên thầy cũng sẽ ký?Debbi van Arsdale,? với cái hình vẽ mặt cười vòng quanh chữ ?I?, bởivì đó mới chính thực là thầy." Thầy nhìn ngơ ngác, thế là ngườiđó phải hỏi lại : "Thầy có hiểu tôi đang nói gì không ?" Thầy cắn chặt môi dưới và nhướng cặp chân mày lên, buông môi và gật đầu lia lịa, gần như mổ xuống,trả lời bằng giọng bổng, "Hừm , tôi nghĩ tôi hiểu : Tôi là thầy, và thầy là tôi hay là gần như vậy đó." "Giỏi lắm, bé ạ! Chỉ vài giờ nữa thôi sự đối thoại của bé sẽ gặp nhiều rắc rối . Và tôi phải thúnhận, thầy! Là tôi rất là sung sướng vì khả năng hiểu biết của tôi bây giờ vượt bực. Thầy thật là tài ba ? từ địa vị này của thầy tôi sẽ có cơ hội học nhiều thứ . Còn thầy thì không cần phải ráng tranh thủ ngủ với nhiều đànông, cứ từ từ đi! Tôi dự định rằng thầy sẽ nằm trong địa vịnày đây ít nhất là 5 hoặc 6 năm ." Mụ phụ thủy ngừng lại và mỉm cười gian trá, chờ đợi phản ứngcủa vị giáo sư . Khuôn mặt xinh đẹp của vị giáo sư dường như tỏ vẻ lo lắng, và lo rất nhiều . Rồi cảm thấy hơi đau rát:thầy nâng đôi chân thon dài một cách chật vật và cũng đổi đề tài. "Tôi nghĩ là tôi phải đi vệ sinh," thầy nói bằng một giọng nữ nhỏ nhẹ, "nhưng tôi không chắc là biết cách." Người kia cười to,"Chắc không, em cưng," thầy ta nói. "Phòng vệ sinh thì lúc nào cũng bên đó . Em chỉ cần nhớ là ngồi xuống thì xong cả, và chỉ chùi sạch sẽ khi em tiểu xong . Đừng lo, thầy, thầy sẽ biết làm thế nào mà . Cứ tự nhiên, làm thử thì biết . Nó còn dễ hơn thầy nghĩ . Nhớ là nhìn cho kỹ thầy ở trong kiếng .Nhưng đừng ở đó quá lâu . Phải nhanh lên: chúng ta còn có chuyện quan trọng phải dàn xếp . Tôi cho thầy năm phút (và thầy ta liếc nhìn chiếc Rolex); nếu lâu hơn thếthì sẽ biết tay tôi . Đi đi! Thầy có thể khóa trái lại nếu thầy cảm thấy tự nhiên hơn ." Vì sự miễn cưỡng đó mà vị giáo sư phải đứng dậy rời khỏi giường, vội vã đi vào phòng vệ sinh, đôi mông của thầy lắc lư tròn trịa, và cặp ngực trần no nê đổ xồ ra trước đung đưa cùng lúc làm cho thầy thấy là lạ. Chưa tới nửa đường thì thầy dừng lại, e ngại, nhìn xuống và nấc hơi vì một tràng nhựa trắng rỉ rả trôi theo đùi chảy xuống . Đặt một bàn tay nhỏ bé vào giữa hai đùi và chùi đi, thầy bước vào phòng vệ sinh và đóng cửa lại, không khóa . Một khiđã trong phòng vệ sinh, thầy Covington đi thẳng tới bồn cầu và ngồi ngay ngắn xuống, chỉ vừa khi đứng nhốm dậy vì cảm giác mát lạnh xát vào mông đít . Ngại ngùng, thầy kéo bàn ngồi xuống và ngồi xuống nữa, bóp chắt hai bàn tay vào đầu gối, và đặt đôi bàn chân nhóng lên chỉ chừa hai ngón cái chạm sàn, người hóa thân của thầy nói không sai ? thầy đã biế? cách đi tiểu . Từ nơi đó một tiếng rít sè sè phát ra, và một giòng nước phóng ra giữa hai đùi thầy làm thầy vừa kinh ngạc vừa thích thú . Thầy cẩn thận lau chùi, nhận rõ rằng cái mềm mại ở nơi đó thậtnhạy cảm, rồi đứng lên và tiến về bồn tắm, nhúng ướt một trong những chiếc khăn con bằngnước nóng; và banh nó ra bằng khai ngón tay nhỏ nhắn, khé hở môi chăm chú và cẩn thẩn làm sạch hết chất lạ còn lại bên trong. Thầy cần phải rưới nước và giặt sạch chiếc khăn nhiều lần trước khi tẩy hết đi chất nước kẹo vẫn còn đọng trong mình thầy. Ý nghĩ về chuyện thầy đang làm chợt đánh thức tâm trí của thầy, nhưng thầy đã làm rồi và làm chính xác nữa, không mạnh bạo và không làm xướt da vì móng tay dài . Thầy làm rất khéo léo như
xem tiếp Keyword Truyen
sex, truyen sex dam,
truyen sex hay, truyen
sex dam, truyen
sex cuc dam, truyen sex
nung ve dem, truyen
sex hoc sinh, truyen
sex lau xanh,truyen sex loan
luan, truyen
sex cuc hay, phim sex cuc hot, anh sex cuc dep chi co tai
http://phimcap3.wap.sh. |